TÔI VỀ HƯU
Người đăng: Ngày đăng: Lượt xem:
TÔI VỀ HƯU
Duy Khoát
Tôi về hưu có bạn vỗ vai mừng:
Thế là cậu đã thoát vòng cương tỏa
Được tự do với tháng ngày yên ả
Thỏa sức ngao du sơn thủy hữu tình
Mặc cho đời kèn cựa chút hư danh
Rồi một hôm bạn khác lại chia buồn:
Thế là cụ đã hết thời sôi nổi
Ngồi ngáp vặt chờ đồng lương chết đói
Vuốt sợi buồn trên mái tóc sương pha
Tiếc bao điều ước vọng đã lùi xa
Tôi hoang mang lời chia sẻ mọi người
Tờ quyết định tôi cầm vừa ráo mực
Chưa kịp biết sẽ còn gì được mất
Mọi luật trời đều theo quả đất quay
Cái đã mất hiển nhiên là tuổi trẻ
Cái thêm giầu là mếm đủ chua cay
Về hưu thường sống thật mình hơn
Trên sân khấu trò đời thôi xuất hiện
Trút bỏ hóa trang khi đã xong vai diễn
Lộ nguyên hình gương mặt trước thế nhân
Người chưa hưu thường lắm bạn nhiều bè
( Nhất là kẻ quen sống nhờ quyền lực)
Khi hạ cánh mới hay tình giả , thực
Hỏi bạn bè còn lại được bao nhiêu?
Tôi chân thành cuộc sống thật lòng yêu
Trái tim tôi như ngôi nhà để ngỏ
Mặc ai đến và đi như ngọn gió
Tôi không buồn dù ai sẽ quên tôi