KHÓI TRẮNG

Người đăng: Ngày đăng: Lượt xem:

KHÓI TRẮNG

Trái đất có một nữa là phụ nữ, họ đã, đang và sẽ làm mẹ. Có hàng triệu bài thơ viết về mẹ, song tất cả đều có một điểm chung là giản dị, bình thường tràn ngập tình yêu mến kính trọng của những người con dành tặng riêng cho mẹ mình. Bài thơ “Khói trắng” của nhà thơ Kiên Giang là một bài thơ như thế, cho dù đã viết cách đây hơn nửa thế kỷ, song người đọc vẫn xúc động và yêu quí mãi bài thơ… Nhân ngày 8/3, QTVC xin trân trọng giới thiệu bài thơ đến bạn bè, thân hữu yêu thơ…

KHÓI TRẮNG Tác giả: Kiên Giang (Kính Dâng Mẹ của tôi và của bạn với tất cả lòng thương kính)

Hương cau thơm phức ngôi sao mẹ

Thơm ngát mái nhà, thơm áo cơm

Con thở trong mùi thơm bát ngát

Thịt da mái tóc quyện mùi thơm

Nước mắt chảy xuôi … tình mẫu tử

Chảy theo nước mắt cuộn mồ hôi

Mẹ đem cái chết làm nên sống

Nước mắt một dòng … vẫn chảy xuôi

Ngày xửa ngày xưa thời trẻ dại

Con đau rên siết mẹ sầu lo

Bán đôi bông cưới mua thang thuốc

Mua bánh tai heo, giấy học trò

Đêm nào con khóc đòi ru ngủ

Mẹ thức mỏi mòn: nhịp võng đưa

Thân lạnh nằm khoanh lòng mẹ ấm

Mẹ ơi ! Con lớn giữa niềm ru

Nhớ ngày mẹ ốm nằm trong xó

Chiếu lạnh ủ không ấm vóc gầy

Đau đớn … không hề rên siết khẽ

Sợ con nghe tiếng mà buồn lây

Nói làm sao hết mẹ hiền ơi !

Công đức niềm đau lẫn tiếng cười

Mẹ lấy bụi đời làm phấn sáp

Che dù trời nắng, đội mưa rơi

Nhớ mùa cau trổ trong vườn cũ

Mẹ quét lá vàng ủ lấy phân

Khói trắng lên trời như tóc bạc

Con ngỡ khói tóc quyện mây Tần

Chiều nay dừng gót trên bờ biển

Nhìn sóng bạc đầu mây trắng trôi

Con ngỡ khói vườn hay tóc mẹ

Bay tìm con, lạc bước giữa đường đời

Mai mốt con về thăm xóm mẹ

Thăm mùa cau trổ, bóng làng xưa

Để rình nghe lại trong hiu quạnh

Tiếng hát ngày xưa, nhịp võng đưa

Con sẽ kính dâng bên gối mẹ

Gói trà Tàu, gói bánh tai heo

Hương cau quyện lại hai màu tóc

Nước mắt đoàn viên ấm xóm nghèo

Kiên Giang (13 – 6 – 61)