Bài thơ hay về nhà giáo THẤT LỄ VÀ NƠI GẶP GỠ

Người đăng: Ngày đăng: Lượt xem:

THẤT LỄ
Thầy vẫn thường dặn chúng em
Gặp nhau ngoài đường đừng chào em nhé
Chỉ chào nhau những lúc ở trong trường
Đừng chào nhau những lúc gặp ngoài đường
Đừng chào nhau những lúc gặp ngoài đường!

Em thấu hiểu lời dặn dò cặn kẽ
Ở trong trường thầy là người dạy dỗ
Ra ngoài đường thầy là người khốn khổ
Nỗi lo toan khô héo tấm thân gầy
Cái đói nghèo dai dẳng bám từng giây
Nhưng không thể nào! Thầy ơi không thể
Em ra đường phải quên tiếng chào thầy

“Tiên học lễ, hậu học văn”
“Nhất tự vi sư bán tự vi sư”
Chẳng lẽ lời người xưa chỉ là dòng lịch sử
Xin lỗi thầy em đành thất lễ
Cho em quên lời dặn dò đẫm lệ
Dù gặp ở đâu em vẫn kính chào thầy

Thầy LÊ KHÔI NGUYÊN
Trường PTCS Nguyễn Đình Chiểu
Cư jút –Buôn Ma Thuột- 1985

NƠI GẶP GỠ Xuân Hoài
Xe Vônga dừng lại trước cầu thang
Chủ tịch tỉnh không muốn bước đi mình đạo mạo
Năm mươi tuổi trở về thăm thầy giáo
Nhớ những ngày bước chân nhỏ lon ton
Đại tá quân khu cũng dừng lại chiếc xe con
Sao cấp bậc hai hàng trên vai áo
Vẫn khép nếp trước căn phòng thầy giáo
Lí nhí chào như đến lớp hôm nao
Một căn buồng khu tập thể trên cao
Ngày nhà giáo trở thành nơi gặp gỡ
Bạn đến trường với nhau từ nhiều thưở
Nhận ra nhau lắm khuôn mặt bất ngờ.
Cô văn công ngồi bên anh bạn nhà thơ
Chú thợ điện ngồi cạnh cô xã viên đồng trũng
Cô mậu dịch viên có nụ cười má lúng
Con nhỏ đi theo nhanh nhảu: “Cháu chào ông!”
Bác sỹ y khoa đi với kỷ sư giống gieo trồng.
Viên thiết kế gặp công trường xây dựng
Xã hội có bao nhiêu chỗ đứng
Phòng thầy hôm nay có bấy nhiêu nghề nghiệp khác nhau
Có người đã hai thứ tóc trên đầu
Trước thầy cũ vẫn thấy mình thơ dại
Kỷ niệm nhà trường làm mỗi người trẻ lại
Cười nói hồn nhiên như thuở ở sân trường
Thầy giáo vẫn vui giữa những cây đời
Mái tóc bạc và bàn tay gầy guộc
Hai cuộc chiến tranh qua bao trường lớp
Lại hiện về những khuôn mặt thân quen.